Lãnh đạo giữa hai lằn ranh: Quyết liệt và Nhân ái
Trước đây hồi còn làm công sở, có những ngày tôi ngồi một mình, lặng lẽ nhìn lại hành trình lãnh đạo của mình và tự hỏi: “Làm sao để vừa quyết liệt, vừa nhân ái?” Bởi lằn ranh ấy không bao giờ rõ ràng.
Khi phải ra quyết định nhanh chóng, yêu cầu đội ngũ theo kịp tốc độ và chỉ tiêu, tôi từng nghĩ rằng một lãnh đạo mạnh mẽ là người phải đủ quyết đoán, đôi khi là khắt khe, để đẩy tổ chức tiến lên. Nhưng rồi, có lần thấy ánh mắt mệt mỏi của một nhân viên sau ngày dài, nghe tiếng thở dài của một đồng nghiệp gánh trên vai áp lực công việc, tôi hiểu: Sức mạnh thật sự không chỉ nằm ở sự quyết liệt, mà còn ở lòng nhân ái.
Có một vị CEO từng chia sẻ với tôi rằng, “Lãnh đạo là biết khi nào phải rắn, và khi nào cần mềm mại.” Để làm được điều này, cần sự lắng nghe từ bên trong và cả bên ngoài – từ những biến chuyển của thị trường, từ từng người trong đội ngũ của mình, và cả từ chính cảm xúc của bản thân. Điều đó đôi khi đòi hỏi một sự chiêm nghiệm sâu sắc: tự hỏi mình có thể nhìn nhận người khác với lòng trắc ẩn, hiểu được áp lực mà họ đang trải qua, mà không buông lơi sự quyết tâm trong công việc hay sao?
Những cuộc trò chuyện khai vấn đã giúp tôi nhiều trên hành trình này. Có lần, tôi hỏi một lãnh đạo rằng anh mong muốn đội ngũ của mình thấy điều gì ở mình nhất, anh ấy trả lời: “Một người lãnh đạo công tâm và hiểu lòng người.” Chính qua những khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra tầm quan trọng của sự cân bằng – không phải cứ nỗ lực đạt chỉ tiêu là thành công, mà thành công là biết khi nào cần dừng lại để đón nhận và động viên đội ngũ.
Giữa sự quyết liệt và lòng nhân ái, ranh giới ấy thực chất rất linh hoạt, nhưng khi người lãnh đạo chạm đến được điểm cân bằng đó, họ không chỉ đạt được hiệu quả công việc mà còn tạo nên một môi trường làm việc mà mọi người cảm thấy an toàn và được tôn trọng. Có lẽ, sự dẫn dắt thực sự là biết khi nào cần thúc đẩy và khi nào cần lắng nghe.
Bạn đang thiên về cán cân nào? Chia sẻ với Quỳnh nhé!


